Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

Không ngủ được, vừa bò dậy mở fb thì nghe 1 tiếng "xèng", thấy gã Quang Long nhắn tin.
Gã này ít ngủ, thức khuya lọ mọ như cú. Có lần cũng khoảng 3h sáng mình dục lão ngủ, lão phán một câu như triết: "Chú đổ đốn vừa thôi. Đêm là ngày của những kẻ trí thức, anh chưa thể ngủ vào lúc 3h sáng như thế này được".
Mình không thèm đọc tin nhắn, vì thật ra khi nghe một "xèng" là mình đã biết nội dung rồi. Gã nhắn 3 câu thì có 2 câu liên quan đến chim với bướm, tuyền nói tục. Quang Long nói tục thành thần. Người ta nói tục có duyên, gã nói tục rất phồn thực, nghĩa là cái gì ra cái nấy...Cũng lạ, gã cứ tục tục thế mà gái xán vào cả đàn mới chết!
Nhắc đến Quang Long, lại nhớ đến cái đận gã xuất bản tập phóng sự đầu tay "Chuyện tình bên dòng suối Tam Bông". Lần đó mình có viết bài giới thiệu sách cho gã. Mình còn nhớ có 1 cái phóng sự gã viết về quê mình giật cái tít kinh điển: Về Yên Thành nghe...lợn cười, người khóc!
Ngẫm ra 10 năm rồi mà thân phận người dân quê tớ và thân phận con lợn quê tớ nó không thay đổi tí nào. Hôm ngày lễ 30/4 về quê, mò lên khu sinh thái Đập Vệ Vừng, anh bạn là chủ cái khu du lịch nửa mùa này khóc thút thít: "Chú coi, anh chị nuôi được gần 100 con lợn giờ không biết bán cho ai. Lỗ bạc mặt chú ạ". Mình nhìn ra phía tay lão chỉ, thấy một đàn lợn béo tròn béo trục đang nghếch mõm cười hia hia!
Hi vọng công cuộc cả dân tộc lên đường kíu lợn theo lời hiệu triệu của bác Cường Bộ trưởng Bộ Nông Nghiệp có tín hiệu khả quan, để làm sao một ngày tươi sáng cả người cả lợn đều cười nó mới đất nước trọn niềm vui.
Thôi, bỏ qua Quang Long đi vì có khi gã ngủ rồi, tớ muốn nói đến nhà thơ Trần Mạnh Hảo.
Bác Hảo bị kỷ luật, khai trừ ra khỏi Đảng ngay sau đổi mới vì 1 cuốn tiểu thuyết nói về cải cách ruộng đất. Bẵng đi 1 thời gian người ta lại thấy bác hùng hục cầm bút. Lần này bác khôn hơn, bác không viết tiểu thuyết nữa, mà bác quay ra xoi mói đồng nghiệp. Ối dồi! Hễ cứ ai sơ sểnh chữ nghĩa 1 tí, bác dùng bút bác đâm đến chết. Đận đó cũng có khá nhiều người khốn đốn vì bác Hảo. Đạo diễn Đỗ Minh Tuấn văng tục, chửi Trần Mạnh Hảo là “Cái Ca–pốt rách của Đảng” he he. Về mặt này, bác Tuấn đạo diễn có phần tục ngang bằng Quang Long bạn tớ!

Nói gì thì nói, mình thích thơ bác Hảo. Đôi khi không thể hình dung ra con người bị ví như cái Ca-Pốt, tức là cái bao cao su kia lại có những vần thơ trong trẻo như này:
"Áo trắng đâu rồi, áo trắng ơi? 
Còn mây răng sún ở bên trời 
Còn trăng cong cớn me chua ấy 
Còn tối tan trường ai bám đuôi.

Áo trắng đâu rồi, áo trắng đây 
Gió kia mười bẩy có khi gầy 
Ngôi sao trứng cá còn e ấp 
Nắng dạy thì ai mắt chớm ngây..."

Và trong bối cảnh những ngày lễ lớn của dân tộc, mình trích thêm đoạn thơ thần thánh trong trường ca "Đất nước hình tia chớp" của bác Trần Mạnh Hảo hầu mọi người ngủ muộn đọc chơi!
ĐẤT NƯỚC HÌNH TIA CHỚP
(Trích)

"Không mẹ ơi những người trai khí phách
Giặc giết rồi mẹ chưa kịp sinh đâu
Mẹ chưa kịp dựng đền đài thành quách
Chưa đủ bình yên ăn hết miếng trầu

Mẹ ơi suốt chiều dài lịch sử
Mẹ vẫn sinh nhiều những đứa con trai
Mỗi bận chiến trường tin báo tử
Mẹ lại hoài thai bằng nỗi đau dài

Mẹ thương con mẹ thương đất nước
Áo vá vai như ruộng vá chân đồi
Mẹ mất ngủ suốt thời trận mạc
Đất nước là trán mẹ đẫm mồ hôi

Con thương mẹ con thương nhánh lúa
Mảnh vô cùng không đỡ nổi chân chim
Rễ lúa nhỏ đau ngầm trong rễ cỏ
Cây lúa vì con mẹ phải đi tìm
.............
Con thương mẹ con thương đất nước
Từ ngàn xưa cho đến hôm nay
Những tên giặc phương xa vừa phải cút
Khói Cam Tuyền ải Bắc đã vờn mây..."
Nguồn: Nguyễn Tuấn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Xem nhiều

Recent Posts

Text Widget