Muốn xé toạc tất thảy...tung lên trời
cao cho tơi tả, cho rơi rớt
Muốn đập tan mọi thứ...hất
phăng xuống sàn cho tan tành, cho vụn vỡ.....
....
Cứ bước làm chi...mà thất
thểu, mà vô thức.
Cứ nghĩ làm chi...mà buồn bã,
mà âu lo.
Cứ nói làm chi...mà rệu rã,
mà quẩn quanh...
Đời có bao lần hối tiếc...thở
than rồi ngán ngẩm, cứ thế quẩn quanh thành vòng, ôm trọn lấy kiếp người ngắn
ngủi.
....
"Đứng đó làm gì, chạy
thế này này"- hắn kéo tôi hòa vào dòng mưa vội vã.
"Sợ gì cơ chứ, mình nhảy
cao hơn sóng mà" - hắn bật mình lên cao vượt qua tầm với của sóng, miệng
nhoẻn cười như thách thức con bé còn lấm lem nước mắt.
Gối đầu trên dòng thiếu thời
ngô nghê, tôi và hắn trọn vẹn giấc mơ về một tương lai xa lắc.
....
Ranh giới vô hình nào đó dần
đẩy hắn ra xa tôi...nhanh và mạnh đến nỗi dù muốn níu kéo tôi vẫn buộc buông
tay thả lỏng.
Cuộc hôn nhân chóng vánh của
bố mẹ hắn, môi trường sống lắm điều xấu xa đã khiến hắn dần biến dạng trong
tôi.
Ngông nghênh....hắn cắt ngang
sự học
Ngỗ ngược...hắn bỏ mặc ra
đi...
Hắn đem tất cả những gì mình
có đánh đổi lấy một cuộc đời dông dài.
Hắn...không còn là bạn tôi từ
đó....
...
Vội vã trên con đường của
mình, gió thời gian, cát bụi công việc đã xóa nhòa hình bóng của hắn trong
tôi..
Tôi mải mê với cuộc đời, rồi
chợt tỉnh giấc,...hụt hẫng...rơi tòm vào chết lặng
"A T đi tù rồi 2
ah"- đùng đoàng sét đánh ngang tai tôi giữa ngày nắng cao trong.
Tôi im bặt...bỗng dưng bật
khóc, nước mắt cứ vượt biên giớii mong manh của mí, chen chúc lăn dài trên 2 gò
má.
AAAAA.......tôi muốn gào thét
thỏa thích đến khi nào không còn có thể, tôi muốn ném tung tất cả cho đến khi
tất cả đều tan tành.....tôi muốn...tôi muốn...
Tôi giận mình...không thể, cứ
thế úp mặt vào gối mà ấm ức, mà thút thít.
...
Dạo này tôi mệt mỏi với tất
cả: tình cảm, học hành, bạn bè,....
Mọi thứ cứ lởn vởn, luấn
quấn, chắn ngang tầm mắt...làm tôi cứ bực mình mà mệt mỏi rã rời.
Tôi bất lực với tất cả, nghi
ngờ tất cả, chán nản tất cả.
Tôi căng mình ngược dòng lê
bước, rã rời đếm từng ngày cho chóng hết tháng năm u ám
...
Tháng năm...mùa của những
dòng lưu bút viết vội ngày cuối cấp.
Tôi không có lưu bút, tôi vốn
không thích cái kiểu gồng ý chí để viết nên những dòng tâm sự dối trá. Tôi thik
sự thật, những điều ngay thẳng, giản dị và thật dễ thốt thành lời.
Còn điều nữa, tôi muốn bắt
đầu lưu bút của tôi bằng: "Ấu thơ trong tôi là.....
Nhưng không thể! Tai tiếng và
kì thị....tôi không dám đối mặt với nó để nhận được những dòng tâm sự của hắn.
Tôi gấp gọn quyển lưu bút, cất tận tít tắp đáy thùng, tôi không muốn ai bắt đầu
miền kí ức của tôi ngoài hắn.
...
Hôm nay có người nói với
tôi:"chính mày làm nhiều người khổ"
Ừ, có lẽ vậy, tôi rắc rối,
tôi ngu ngốc nên lắm người vạ lây.
Giá như tôi cứ kiên nhẫn
khuyên ngăn hắn,
Giá như tôi vẫn cứ cùng đường
đi học với hắn
Giá như tôi không xa lánh
hắn...
Thì biết đâu tương lai hắn
sáng sủa hơn và giờ tôi cũng bớt dằn vặt
...
Giá như tôi biết cách mỉm
cười trước mệt nhọc , chủ động vượt khó khăn, kiên quyết đứng thẳng không bò
bằng đầu gối...thì giờ cũng không đến nỗi thấp hèn đến vậy
Giá như hắn vẫn bên tôi, vẫn
kéo tôi xuyên qua màn mưa vội, thì có lẽ tôi yêu đời và đang hát ca vang.
....
Tôi nghe hai con mắt ríu rít
như muốn khép chặt, tôi nghe hơi thở mình như đang dài ra,
Tôi nghe ngoài kia có tiếng
mưa rơi hay chăng là trong tôi có bão,
Ngày mai...biết sẽ ra sao
nữa? Tôi mông lung, mờ hồ, lạc lối.
...
Tôi sẽ trở lại...là
tôi...trọn vẹn
Tôi muốn xuyên mưa mà về tới
đích.
Có khó lắm không..ttôi ơi?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét