Tôi ném lòng mình vào lưa thưa băng giá,
bước vô định giữa ngang dọc thời gian, xiên xẹo đặt lên dòng người.....
Tôi buông tóc dài vào heo hút
đêm đông, xõa bồng bềnh giữa hanh hao gió lạnh, hờ hững đặt lên đôi vai gầy....
Bước...cố bước tới thật
nhanh, thật mạnh, cho mong manh rơi rớt muộn phiền
Giấu...cố nén một tiếng thở
dài thật chặt, run rẩy...thì thôi câm lặng cho bớt chút xót xa
Tôi vốn không hay khóc, nhưng
chẳng hiểu từ lúc nào, nụ cười bỗng chốc đóng băng rồi đột nhiên tan chảy, rưng
rưng bám víu bờ mi yếu ớt.
Tôi vốn không tin vào chúa,
nhưng từ bao giờ chẳng hay, niềm tin trong tôi nhỏ giọt, hoen gỉ, gầy guộc,
chảy trôi trong sợi dây chuyền thánh giá.
Tôi thu gọn chính mình trong
cái vỏ bọc giả dối, thụ động, chỉ biết câm lặng và cười hờ hững, uể oải khắc
lên dòng thời gian ì ạch từng ngày. Để rồi mỗi sớm mai thức giấc, tôi kéo chăn
cao hơn, hai tay ôm chặt lấy đôi tai xương xẩu để cách li âm thanh cuộc sống.
Tôi muốn giấc ngủ được kéo dài…
Tôi muốn là chính mình của
trước kia, của cái thời không ít đòn roi vì xấc xược nhưng vẫn thích. Tôi không
thích ngoan như thế này, cứ im lặng trước sự đời ngỗ ngược tôi không quen. Tôi
miễn cưỡng nhận vai diễn khô khốc của mình: một con nhỏ vừa mù, vừa điếc, vừa
câm…tẻ nhạt trong cái “ao tù phẳng lặng”. Tôi im lặng diễn để nhận chút bình an
vào người mà không thấy. Bao lần vùng dậy bỏ trốn nhưng không thành, tôi bị
trói lại…buộc diễn tiếp.
Tôi đã quá già so với cái mong manh tuổi
tác phải chăng vì tôi quá hờ hững với ham muốn được giải thoát mình. Tôi muốn
vùng vẫy nhưng sợ xây xước, tôi muốn thay đổi nhưng sợ không được chấp nhận,
tôi muốn vứt bỏ nhưng sợ mất hết chẳng còn …sợ nên chẳng dám….Đời tôi quẩn
quanh, quanh quẩn trong vòng chữ sợ con con….
Lặng thinh thả mình bềnh bồng
trong bóng tối, đối diện lòng mình với cõi hư vô huyền hoặc, tâm như được thiền
tịnh. Tôi nhận ra căn nguyên nỗi khổ của đời mình.
Sự đời đa đoan nên tôi đa sầu
đa cảm. Lòng người mông lung nên tôi sợ bị đánh rơi. Tôi sợ cô đơn, tôi sợ sự
đơn lẻ mà chẳng ai hay, cứ để mặc tôi bơ vơ trong lạc lõng. Giữa heo hút gió
đêm, tôi bị bỏ mặc trong hoảng hốt, tôi hoang mang tự vấn: “Liệu tôi có như em
bé bán diêm, chết cóng vì em là số đơn cô độc”.
Giữa bát ngát biển người, tôi
không còn tri kỉ. Người sẵn sàng kéo tôi vào số đông đã bỏ tôi đi trong chết
lặng, tôi hụt hẫng tôi hoang mang, tôi đánh đồng toàn bộ cảm giác. Tôi cay
nghiệt nhếch mép cười đời mình sao quá nghiệt ngã.

Này tôi ơi!
Sao biết sẽ bị bỏ rơi mà còn
theo, còn đến?
Sao biết sợ đơn độc mà vẫn
không học thuộc bài đừng ngồi yên trong bóng tốii?
Sao biết sợ hãi mà không chịu
quên đi cứ ám ảnh tâm can bằng một giấc mơ không có thật?
Này tôi ơi!
Cứ cố vui lên mà sống, đời
người được mấy tí đâu.
Cứ cố mạnh mẽ mà ngạo nghễ
với đời, bởi chẳng có ai đi cùng đâu mà chờ đợi.
Cứ cố quên đi mà yên bình
giấc ngủ, đừng giật thột mình tỉnh giấc như đêm qua.
Này tôi ơi!
Bình minh đã ló dạng đâu đó
sau những dãy nhà cao, hãy tin vào điều này và tự thưởng cho mình một giấc ngủ
say sau một ngày dài xương xẩu buồn chất buồn thành những núi buồn ngất ngưởng.
Ngủ đi! Ngủ say! Bình yên nhé
tôi ơi!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét