Những ngày cuối tháng năm...Trời đổ nắng nồng nồng, cái nóng
chớm hạ... Gió đẩy tâm trí nó mông lung đến một phương nào xa lắm...
26/5 . ...
6h10 sáng, chuông báo thức kêu liên hồi, uể oải
vơ vội chiếc điện
thoại chực tắt, ngán ngẩm bò ra khỏi giường. Nó khoát nước lên khuôn mặt còn
ngái ngủ, đánh răng, rửa mặt... Mắt quầng sưng húp... tối qua lạnh, hơi lạnh làm nó cảm, trăn trở mãi
gần
sáng mới kịp chợp mắt. Nhìn vào gương, trong tích tắc mà tưởng chừng vô tận ấy, gương mặt nó
phờ phạc. Mấy ngày nay từ khi thi học kì nó thấy cuộc sống nó
chán nản. Nó tính hè này đi làm bán thời gian để quên cản giác bức bí này.
Trường nó hôm nay tổng kết, nó biết chứ, cố tình đi muộn, ngồi trên xe nghe gió lướt qua tai ù ù. Đích đến là ngôi trường cách nhà nó hai cây số. Lững thững bước vào
từ cổng trường. Hôm nay,
cũng như những năm tổng kết mà nó đã trải qua suốt mười một năm học. Tổng kết không gì đặc sắc mà chỉ làm nó cảm thấy tốn thời
gian, không hào hứng. Ngồi nghe hai tiếng đồng hồ mà nó thấy chả khác gì cực hình. Làm phai nhạt đi ý nghĩa . . Và một điều mà nó cảm thấy buồn vào ngày hôm nay.
Trời nắng, ánh nắng khẽ chạm vào nó, nó ngả nghiêng. Mồ hôi bắt đầu lăn trên má nó. Chạy lại cùng chúng bạn, tìm cho mình chỗ cuối hàng, nghe lũ bạn nó chém gió bao chuyện trên trời dưới đất. .. . Nó cười, nhìn xa vào khoảng không vô hình nào đó. Bất chợt nó gặp hình dáng Nắng. Như mơ màng trong mấy giây. Tỉnh, nó quay lại với hiện tại. Nó yêu ? - Không. Nó thích ? - không? Mà sao ở trường nó lại hay nhìn, chính lúc đó nó cảm thấy rất vui. Nó không thể định hình được thứ tình cảm cùng mớ suy nghĩ mà trong nó dành cho họ. Nhắn tin, gọi điện, inbox. . ...nhưng không hiểu sao
những tin nhắn, dòng inbox hay lời nói đó của nó dường như đẩy khoảng cách hai con người đó ra xa hơn. Lời nói đơn giản của nó dành cho ai cũng thế, không gây được thiện cảm cho đối phương. Thằng bạn thân nó, hay khuyên nó mấy cái vụ gái này lắm nhưng với nó thì chả quan tâm. Mọi điều nó đều giấu trong lòng, rất khó để ngươi khác nhìn được nó đang nghĩ về cái gì.
Nhìn lơ đãng chỗ khác, trống trường tổng kết vang lên, thế là năm lớp 11 đã kết thúc. Xách vội chiếc ghế nhựa đi thẳng vào lớp, nghe cô nào nói khối khác nán lại để chia tay anh chị 12, dường như sự thúc đẩy đã bị chính nó cản lại... Nó cắm cúi...
Mặt trời mỗi lúc một cao, lớp nó là lớp về cuối trường sau ba cái chuyện giấy khen, học thêm... Ra lấy chiếc xe điện cà tàng, chở thằng bạn tạt qua làm vài trận lol trong lúc bọn con gái về nấu ăn . Nhà thằng bạn nó khá là xa và lạ, một phần đây là lần đầu nó đi với lớp . Nó ít bạn. . . Thân lại càng ít. . . Không muốn va vào những xô bồ của cuộc sống. Hàng ngày chỉ chăm chú vào chiếc máy tính mà nó gắn cuộc sống mình trong đó. Lúc này, nó muốn một ngày cùng lớp nó có 1 bữa 'phá' ra trò. Là lí do nó muốn làm thân với bạn bè trong lớp. Nó muốn tự tay
xóa mờ sự ích kỉ trong nó và lưu giữ cho mình ít nhiều kỉ niệm nhưng năm cuối cấp vắng lặng. ...
Nó khát, tu cốc nước ngọt với hai cốc bia mà nó quên là nó đang cảm. Giọng nó khàn lại, đắng ngắt.
mọi giác quan trên nó như tê dại. Đến cả mấy đứa bạn cũng nói nó hôm nay nhìn lạ lạ , khác khác. Nó cười cho qua chuyện, ngước đôi mắt nhìn xa...
Tàn buổi liên hoan, người nó lờ đờ. Nó cảm thấy mệt. Lớp nó đi tăng hai nhưng không hiểu sao nhiều đứa về. Nó cũng thôi , cùng mấy thằng bạn tạt qua quán nét quen thuộc. ...
Quái, quán hết chỗ, nó ngán ngẩm, tính bước về . Chợt nó tròn mắt, há hốc mồm thốt lên khe khẽ "ơ c" tiếng nó khàn khàn. Như cũng thấy sự hiện diện của nó,
" lại đi nét à" mỉm cười. Nó chỉ biết ậm ờ, chả biết nói gì. Nó bối rối, mặt nó đỏ gay, nghễnh ra nhìn ngu không chịu được. “Ra cùng chơi với bạn” - dự thế. Nó lặng lẽ ra lấy xe đi về, không buồn ngoảnh lại điều nó mong chờ nhất như muốn rũ bỏ hiện tại...
Hụt hẫng...
6 PM :
Nó vội vứt vội chiếc áo sơmi lên bàn , đi thẳng vào nhà tắm. Dòng nước lạnh tan chảy ướt người nó, làm tỉnh táo hơn phần
nào. Tắm xong, trườn người lên chiếc giường quen thuộc....
Người nó nhừ ra.....
.. ...
Từ từ...
Chìm vào giấc ngủ....
Nắng cuối tháng năm vàng rực rỡ....
lụi tắt dần...
"Cảm xúc, khó để ai nhìn ra nó đang nghĩ gì. . .
Mọi suy nghĩ đều bị nó chôn chặt đằng sau khuôn mặt lầm lì. . .Nó
hành động theo bản năng, đôi khi nó cảm thấy may mắn khi hành động
cuả nó bị chính cái suy nghĩ đơn giản có phần ngớ ngẩn nào đó cản
lại của một kẻ khó gần trong nó . . . "
Nghĩ nhiều phiền !
0 nhận xét:
Đăng nhận xét