Phần 4 - Bên trong “khách sạn Bạch Mộc Lương Tử 1”.
Sở dĩ phải thêm số 1 là vì còn 1 cái lán khác nữa ở cách đó vài trăm mét, ở độ cao thấp hơn và về hướng đi tiếp lên đỉnh Bạch Mộc Lương Tử. “Căn nhà đẹp nhất từ xưa đến nay” có 2 gian
riêng biệt bằng gỗ, lợp tôn chống nóng, phủ bạt chống mưa, mỗi gian có 2 sạp cao ốp gỗ hai bên, có thể đủ chỗ cho hơn 10 người nằm mỗi bên. Như vậy mỗi “khách sạn” có thể chứa tối đa đến 50 người. Không những có đủ chỗ nằm, mà còn có đủ chiếu cách nhiệt, gối và chăn bông, lại còn có điện! Bên ngoài, trước hiên có quầy nước nhỏ bán nước suối và
Revive, vài băng ghế gỗ để ngồi hóng gió, nhà bếp tách biệt rộng rãi có khu rửa bát riêng, khu
vệ sinh
riêng với 1 nhà tắm, 1 nhà vệ sinh nam, 1 nhà vệ sinh nữ. Một không gian
nghỉ dưỡng xa xỉ và tiện nghi “quá mức cho phép”! Chưa hết, ở cách “khách sạn” tầm 200m là cột cờ núi Muối với 4 băng ghế gỗ phục vụ cho việc săn mây, ngắm trăng
sao,... và lướt 3G sống ảo!
Trở thành 1
trong 3 người về đích đầu tiên trước khi trời tối, trong lòng mình vô cùng phấn khởi. Lăn lộn một chút, đoàn mình cũng lần lượt lên tới.
Cuộc sống ảo chưa bắt đầu thì một tin không hề vui ập đến là có 1 thành viên của đoàn khác đang bị lạc. Vì thế nên dù vui mấy thì nhóm mình và các
nhóm khác cũng chỉ biết ăn mừng “có chừng mực”. Công tác tìm kiếm cuối cùng cũng có một kết quả tốt đẹp là bạn ấy đã trở về nguyên vẹn lúc hơn 10h tối. Đây cũng là lúc nhóm mình vào bếp pha trà gừng tám chuyện, và biết đâu, chính món trà gừng này là nguyên
nhân của rất nhiều chuyện bi hài sau đó.
Chẳng là lúc pha
trà gừng, mình pha
1 chai 2 gói trà gừng/
350ml nước, còn anh Hà pha luôn “double
shot” 4 gói trà gừng/
350ml nước. Lúc mình uống gần hết thì anh
Khoa Tê giác báo tin anh Tường hình như bị cảm, mình nhanh nhảu tiếp tế chai trà gừng của mình cho
anh Tường, vì thế mà đội còn lại trong bếp chuyển sang chai trà “liều cao” của anh Hà, và nghe nói anh
Khoa là người uống nhiều nhất.
Phần 5 – Hệ đếm mới nhất
Hồ Ngọc Hà nói “Phụ nữ mạnh mẽ thì phải “Cầm được, buông được””. Sáng ra,
mình hùng hồn tuyên bố ở nhà săn mây sống ảo thay vì tiếp tục leo lên đỉnh vì sợ đau chân, nhưng cuối cùng sau
khi ăn sáng, uống sâm, mình lại đổi ý đi tiếp. Đồng thời, thương binh Tường và thanh
niên sống ảo tiêu biểu Hoàng Cường ở lại lán nghỉ. Chốt hạ, có 9 mống bắt đầu leo lên đỉnh Bạch Mộc.
Ngày
hôm trước và hôm nay, đỉnh Bạch Mộc đều chìm trong
sương mù nên mình chẳng quan tâm nó ở đâu. Chỉ đến khi leo lên hết một con dốc cao, đến điểm nghỉ chân khá là bằng phẳng, mình mới hỏi Vả: “Tới đỉnh chưa?” thì đáp án khiến mình tá hỏa: “Còn phải qua 2 đỉnh nữa mới tới” Ồ!!! Hóa ra ở Bạch Mộc, đường đi không tính bằng chiều cao, chiều dài đường đi, cũng không tính bằng giờ bằng phút, mà tính bằng số đỉnh núi.
Càng
lên tới gần đỉnh, mây càng dày, gió càng lớn. Qua sống lưng khủng long, qua luôn đoạn dốc có cầu thang gỗ, đến một đoạn cây cối um tùm, gió mạnh đến nỗi làm nước trên cây rơi xuống như mưa, cả 3 (lại là Phuc Duy Tibet
– Nguyen
Dung – Trinh) quyết định dừng lại mặc thêm áo mưa vừa chống nước vừa chống lạnh.
Lại qua một đoạn nữa, ra khỏi rừng thì lại một đoạn sống lưng khủng long nữa. Cái áo mưa lúc này trở thành một món vô cùng “lợi – hại”. Lợi ở chỗ chống lạnh, mà hại ở chỗ nó gặp gió căng lên
như diều, gió thổi mạnh đến nỗi thiếu điều mình dang
tay ra là có thể bay xuống núi như trò
wingsuit flying, thành ra mình phải túm chặt áo mưa, bước đi kiểu “Đôi chân liêu xiêu con đường nhỏ, nghiêng nghiêng bóng
em... ù (nguyên tác: gầy)”
Phần 6 – Lên đỉnh
Lại là câu chuyện cũ, qua mấy mùa leo
trèo, và lần nào leo mệt quá, ăn khổ quá cũng có 1 câu: “Trong
bao nhiêu trò chơi không chơi, đi leo núi chi vừa khổ vừa cực!” Nhưng cũng là qua
bao nhiêu mùa đó, mỗi lần lên tới đỉnh là một lần nhắc nhở bản thân, “Đã bắt đầu thì phải cố gắng đến cùng, không thể bỏ cuộc!” Quay lại hành trình
chinh phục đỉnh Bạch Mộc, đoạn gần lên đỉnh Bạch Mộc là kết hợp giữa vách đá của Ngũ Chỉ Sơn và đường bùn đất, 2 bên trúc lùn của Fansipan. Vì là sự kết hợp đó nên lúc leo
mình có cảm giác vừa lạ mà vừa quen. Quen nhất chính là khi lên gần tới đỉnh, anh Phúc đã ngồi chờ sẵn, cổ vũ: “Cố lên!”, giống như ngày xưa khi mình lên tới đỉnh Fansipan, anh là người đầu tiên chụp cho mình khoảnh khắc chiến thắng.
Đội hình
Season 1 lên đỉnh được đâu tầm 10 phút thì cả đoàn cũng lên tới, thêm 10 phút nữa thì anh
Khoa Tê giác sau một hồi vật lộn với cơn đau bụng cũng lên tới nơi. Thêm 10 phút nữa để ăn trưa – cơm nắm vs thịt luộc (một lần nữa Leader “quên đủ thứ” không mang
theo muối tiêu/ chà
bông/ nước tương,...).
Đội hình
thanh niên sống ảo bung lụa hết sức với các kiểu ảnh ăn mừng bất chấp thời tiết và điều kiện sức khỏe. Sau chuyến đi này, kết luận một câu đó chính là: “Nghệ thuật luôn là ánh trăng lừa dối”: Những bức ảnh đẹp ngất ngây chỉ có nhờ những ngày nắng – vô cùng hiếm hoi vì thời tiết ở vùng núi rất khó dự đoán, những nụ cười chiến thắng hào sảng nghìn like
không hề phản ánh những phút giây mệt mỏi lê lết muốn bỏ cuộc giữa đường.
Niềm vui sống ảo vẫn lan tỏa trên đỉnh Bạch Mộc, trên chặng đường về, cho đến một vài khoảnh khắc...
Đó là
khi mình đang lết từng bước chậm thì đồng đội tung tăng phóng qua
một cái “vèo” như cao thủ võ lâm phim
kiếm hiệp.
Đó là
khi quay clip wefie 360 độ mà cái đứa lùn nhất mặc nhiên bị out khỏi khung hình.
Đó là
khi vượt qua hết cả chặng đi và chặng về gần 10km, chỉ còn cách lán nghỉ chân một con dốc hơn trăm mét mà cảm tưởng như đi hoài không tới.
Sau tất cả, niềm vui lớn nhất chính là anh Cường thanh niên sống ảo tiêu biểu sau một ngày ở lại lán tịnh dưỡng, tung tăng đi nấu nước cho mình tắm gội. Niềm vui lớn thứ hai là pha một gói cà phê, đem ra đỉnh núi Muối chụp một tấm hình sống ảo và up lên
facebook. Niềm vui lớn thứ ba là chăn ấm chiếu êm mỗi người một không gian
ngủ. Niềm vui lớn cuối cùng, là lên cột cờ núi Muối ngồi tâm sự, ngắm trăng, chém gió, nghe
nói chém mạnh hơn cả gió trên đỉnh núi...
Ôn lại chuyện cũ, anh Nguyen Anh Tai
ra dáng một người đa zi năng và có sức hút với mọi đối tượng khi anh Viet Le thì:
“Mền em còn lấy cho anh được huống chi là dán miếng giữ nhiệt”, anh
Khoa thì nằng nặc đòi “nước nóng của anh Tài” (nấu) và chị Múp thì sẵn sàng uống thuốc anh Tài đưa mặc dù bản thân không biết bị đau gì và anh Tài cũng không biết là đưa thuốc gì @@ Chưa kể tiết mục “văn nghệ” lúc nửa đêm bất chấp không có thính giả nào ủng hộ sau bao nhiêu mùa vẫn biểu diễn...
(Hết phần 4)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét