Hnay SG lại mưa. Với cô chuyện đó không có gì là lạ. Mưa với
không mưa thì cuộc sống cô vẫn thế. Chỉ khác thao tác cởi - mặc áo mưa...
Hnay SG mưa to hơn hôm trước. Chắc thế, bởi xung quanh nước ngập
ngàn cả phố phường. Sau tấm kính, là những giọt mưa long lanh ánh điện, là dòng
người người chạy xe vội vã , là hình ảnh SG đắm chìm trong mưa...
ừ thì chết máy - dắt bộ,
ừ thì bơi - bì bõm,
ừ thì kẹt xe - tắc đường,
ừ thì mưa to - nước chưa kịp thoát.....
ừ thì vấn đề đó Đảng và nhà nước đang rất lo....
Cô nán lại ở công ty, bởi có về cũng không về được. Nghe anh
hàng xóm tầng dưới , bảo là chỗ này là cao nhất rồi, không bị ngập. Xung quanh
toàn nước, giống như ốc đảo, kiểu đó đó!
Hazz, ngán nhở. Thôi thì ở lại, đề phòng chạy chết máy dở chừng.
Trong chiều mưa SG ấy....
Cô bắt gặp hình ảnh một phụ nữ tay giữ đòn gánh, tay cầm tay đứa
con nhỏ bước vội vã trong cơn mưa chiều vừa dứt. Cô giật mình nhớ lại ngày xưa
- rồi chạnh lòng khi nghĩ về nơi miền quê xa xôi, bố mẹ sớm hôm chỉ có một mình
sống với nhau trong ngôi nhà trống trải.
Tự hỏi đã mấy mùa mưa mẹ một mình chở hàng về bán.
Đã mấy mùa mưa, bố một mình lội nước trong đêm
Ấy thế mà những mùa mưa đến, cô chỉ biết ngồi thả hồn mơ mộng
viết về một hình bóng, một tình cảm lãng mạn nào đó thật ngọt ngào....
Thật tệ!
Cô luôn tự hào khi mình có một gia tài to lớn: Đó là gia đình.
Nhà cô không giàu tiền bạc, nhưng chưa bao giờ 2 chị em cô thiếu thốn tình
thương.
Bố cô như cây tre ngày mưa gió, dù bị quật ngã vẫn kiên trì lao
động ngày đêm, đổ mồ hôi trên ruộng vườn.
Mẹ cô như cây đòn gánh kĩu kịt mỗi ngày, vượt qua những khó khăn
nuôi dưỡng 2 đứa con.
Ngày ngày tháng tháng qua đi, bố mẹ cô dành hết tuổi xuân, sức
khỏe để bao bọc cho 2 chị em, nâng niu, nuôi nấng, lo cho từng bữa ăn giấc
ngủ....để bây giờ, 2 mái tóc trên đầu đã không còn đen, đôi tay không còn khỏe
và đôi chân đã không còn đứng vững.
Có ai đếm được bao nhiêu cơn mưa lặng lẽ rơi trên cuộc đời cha
mẹ?
Có ai biết bao nhiêu ngày đôi tay mẹ vừa gồng gánh vừa dắt con
đi trên đường chiều mưa?
Bao nhiêu nắng cùng mồ hôi làm bạc sờn lưng áo bố?
Và bao nhiêu giọt nước mắt âm thầm rơi?
Nơi thành phố xa lạ, cô mơ về ngôi nhà nhỏ có bố có mẹ, có em
trai và có cô......!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét