Sắp tới giáng sinh, cả thành phố được trang trí bởi những sắc
đèn lung linh, những dải ruy băng, hộp quà, đèn vàng, quả thông, vòng nguyệt
quế và vô số những món đồ trang trí đáng yêu khác, những món đồ xinh xắn, lấp
lánh … Những cây thông đẹp đẽ bên cạnh ông già Noel hiền hậu vui vẻ…
3 p.m 13/12/2015
Những ngày này, thời tiết lạnh run. Cái buốt thấm qua từng ngón
tay, luồn qua mọi ngóc ngách của cơ thể đủ để nó rùng mình. Hai bàn tay tê dại
đi vì trời lạnh, dần dần đau buốt như kim châm sâu vào bên trong từng ngón tay
nó. Nhưng chả sao, những chuyện đó quá là điều bình thường đối với nó, bởi vì
đã quen với điều đó rồi. Nó mừng là may nó ở Vinh chứ mà ở ngoài Hà Nội hay mấy thành phố đầu nước chắc đóng băng
luôn chứ chả chơi. Nghĩ ngợi lung tung, rút điện thoại ra, giắt headphone vào
tai, bật volume mức 6, tản mạn trên những con đường, hưởng thụ không khí những
ngày giáng sinh….
Bỗng… rầm…. nó lăn quay ra ra đất…
Ngước lên nhìn, trước mặt nó là một thằng con trai cao lêu ngêu
(chắc cũng trạc tuổi nó) ….Cau mày quát:
-Đi đứng cái kiểu gì vậy?
Thằng con trai nhìn, mặt vẫn tỉnh bơ, đưa tay ra ngỏ ý đỡ:
- Cậu đâm tui trước mà..
- Chả cần .. – Nó xì một tiếng,
Đứng dậy đi thẳng một mạch không ngoái đầu trước sự ngỡ ngàng
của thằng con trai,..
Tích … tách… tách tách
Trời lại mưa nữa chứ. “Cái ngày đen đủi” Nó tấp vội vào quán coffee bên đường. Đang dùng chiếc khăn nhỏ
thấm nước mưa chảy tràn trên khuôn mặt, bỗng có giọng nói vang lên "Cầm
lấy này". Nó đỡ chiếc khăn bông từ tay cậu ta. Ngoảnh lại ngớ người : “
Lại là cậu à? Đen thế không biết…mà… làm gì ở đây?
Thằng con trai nhoẻn miệng cười…
- Tôi làm pha chế ở đây. Lau đi! Muốn bị cảm à?
Nó lau nước mưa trên người, tự nghĩ sao lúc trước mình nỡ quát
thế chứ !
- Cậu vẫn hay giúp đỡ người khác như thế này hả?
- Không hẳn. Chỉ khi nào có hứng thôi.
- Thế chắc là chiều nay cậu có hứng hả?
- Bởi vì thời tiết này. Tôi gét sự ướt át của mưa, giá lạnh của
gió nên tôi không muốn ai bị ướt lạnh vì mưa, nhất là những người con gái.
- Cậu ghét! (Từ nhỏ, tâm hồn nó đã mộng mơ như thi sĩ.) Đối với
nó, những ngày này thật đẹp mà, không khí giáng sinh đẹp đẽ lung linh như vậy,
ai ai cũng đều hào hứng đón chờ. Nhưng hôm nay lại có người nói ghét là sao
nhỉ?
Nó thì thầm:
- Tại sao cậu lại ghét vậy.
- Tại sao hả! điều này thì cậu không cần biết!
Cậu ấy đi vào trong và mang ra cho nó một Capuchino nóng:
- Uống đi, cho ấm người.
- Thế tui phải trả tiền không? – Nó trêu.
- Tuỳ tâm thôi, cũng nên có tý chút, quán này là quán coffee mà
- Cậu ấy xem ra cũng chẳng vừa.
Nó cười, Nhấp một ngụm cf, cái nóng bắt đầu lan trên mặt nó. Vị
capuchino thật đặc biệt, ấm nồng, tan chảy trong miệng. Nó cảm thấy tách có vị
lạ riêng không giống với hằng ngày nó uống. Tại ít khi nó uống chăng. Hay tại
hôm nay nó có tâm trạng gì khác vậy. Nó nhìn về phía cậu ấy, một khuôn mặt có
thể nói là rất dễ gần chỉ trừ đôi mắt lúc nào cũng ánh lên một nỗi buồn thăm
thẳm, một nỗi buồn tựa như chẳng thể nào nói ra được.
***
Điện thoại nó rung tin nhắn. Mưa đã tạnh, nó xếp chiếc khăn bông
trả lại cho cậu ấy. cười:
- Nếu tuỳ tâm thì thôi vậy, tui nghèo mà. Yên tâm , Lần sau, tui
sẽ gọi cả hội bạn đến đây ủng hộ nhé. Giờ thì tui phải đi rồi, hẹn gặp lại sau
nha.
Nó lại cười lên xe của bạn vù đi, chẳng để ý đến đứa con trai
đang nhìn theo bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sững sờ.
***
14/12/2015 9a.m
Chủ nhật, nó gọi hội bạn thân đi ưống cf, và tất nhiên, là vào
quán hôm nọ. Nó vào, mong tìm lại được cái dáng cao cao và ánh mắt buồn buồn
ấy, nhưng nó chỉ thấy có cô phục vụ khác. Lòng nó tự nhiên thấy hụt hẫng. Vì
sao lại thế nhỉ?
Nó cũng không biết nữa. Có cái gì đó đang vỡ ra, đang làm cho nó
phải buồn phải nghĩ. Mặc cho tụi bạn vui chơi, nói cười vui vẻ, nó tách ra,
ngồi riêng vào một góc khuất. Nó chọn capuchino, cũng là vị cậu ấy chọn cho nó.
Vị vẫn thế, nhưng sao nó thấy thiêu thiếu một cáI gì đó chẳng thể định hình.
(Quay tờ lịch) (9, 10,11)/12/2015
Ngày ngày đi học qua quán, nó vẫn muốn nhìn vào trong, như muốn
tìm lại cái dáng ấy, nhưng tại sao nó không thấy nữa. Cuộc gặp gỡ của nó với
người ấy như mội định mệnh, vừa làm cho nó có những niềm vui nho nhỏ, nhưng
cũng đem lại cho nó bao nhiêu hụt hẫng, Nó về nhà, quấn mình trong chiếc chăn
voan mỏng. Một dòng cảm xúc cứ sao xuyến trong lòng nó. Nó ngồi bật dậy, đánh
một bản nhạc guitar. Dòng cảm xúc của nó cứ thế tuôn chảy. Nó đàn, đàn bản nhạc
mà dường như thay tâm trạng của nó. Bản nhạc ấy có cái gì là nhớ thương, là
mong đợi, day dứt.
15/12/2015 9a.m
Hôm nay là thứ 5 , trường nó được nghỉ vì các thầy cô họp hội
đồng, nó lại mò ra coffee. A, đây rồi, dáng hình quen thuộc đang lúi húi sau
những chiếc ly:
- Cậu ẩn ở đâu mà sao không thấy mặt vậy?
- Cậu nhớ tui hả?
- Tui mà thèm nhớ cậu á?- Nó hứ một tiếng nhưng sao lòng thấy ấm
áp lạ
- Làm cho tôi capuchino đi, nhớ là y vị trước nhé.
Nó đã có thói quen uống cpchn nóng, kể từ buổi chiều hôm ấy.
Quán bỗng vang lên một điệu nhạc của đàn piano. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu
nó
. Phải rồi tại sao không. Nó đứng lên, nói với cậu ấy:
Hãy để tôi đàn một bản nhé
- Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy, nhưng cậu cứ thử đi
Nó ngồi vào đàn, từng ngón tay lướt nhẹ trên phím:
- Tặng cho cậu bản nhạc này đấy!
Âm thanh thánh thót vang lên, điêu luyện trên phím đàn:
**Chọn một đoạn bài hát phù hợp….**
Nó nhìn cậu ấy, và cậu ấy cũng nhìn nó, bất giác cả hai đều mỉm
cười. Nụ cười đầu tiên mà nó được nhìn thấy từ cậu ấy , nhẹ nhàng trên khuôn
mặt hiền hậu. Nhưng sao ánh mắt cậu ấy nhìn nó vẫn buồn buồn.
***
16/12/2015 16pm
Chiều hôm sau, như một thói quen, nó lại rẽ vào quán. Không thấy
cậu ấy đâu mà chỉ thấy chị chủ quán bước ra đưa nó một bức thư:
“Xin lỗi vì đã vội biến đi. Buổi chiều lạnh hôm ấy, ngày đầu
tiên tôi gặp cậu *chọn lí do phù hợp để làm mất tích nhân vật nam”
" câu hát phù hợp".
Lời bài hát ấy chính là những lời mà tôi muốn nói với cậu đấy.
Người luôn mong được gặp cậu….}
Merry christmas!! ’’
Quay tờ lịch… Những hoạt động thường ngày của cô gái
*16 đến 24/12/2015*
Hàng ngày nó vẫn nghé qua quán, và vẫn có thói quen uống trà sữa
nóng, và nhất định phải là vị dâu. Trở thành vị khách quen thuộc của quán. Chị
chủ quán nhận ra và cũng biết nó đang chờ ai. Một người chỉ mới hai lần gặp mặt
nhưng đã để lại cho nó những ấn tượng đặc biệt.. Nó cũng đã vài lần hỏi chị về
người đó nhưng câu trả lời duy nhất mà nó nhận được là chị ấy không biết gì
hết. Tuy thế nó vẫn không nản lòng, cậu ấy đã bảo nó đợi . Nó xin vào làm thêm
ở quán coffee ấy. Ấp ủ trong nó một hi vọng. …
***
Christmas rain.
1 Năm sau…..
Từng hạt mưa lăn trên cỏ, lăn trên mái hiên, lăn trên những ngón
tay nó. Hình như có mưa trên má nó, mà chắc đó không phăi là mưa mà là nước
mắt. Mỗi cơn mưa đến và đi là cả một niềm hi vọng,
24/12/2016 19h30
Năm qua, nó vẫn đi làm đều đặn. Vẫn tại quán quen thuộc ấy.
Chiều nay mưa lại rơi, nó ngồi trong quán. Mưa rơi,hay là những giọt nước mắt.
Bỗng nó nghe thấy tiếng chuông. Điện thoại nó đang reo. Tin nhắn, và là số lạ.
- Hãy ra công viên đi nhé, có người đang chờ cậu đấy.
Nó thấy mình chợt cười.
Công viên rực rỡ…
Bao nhiêu là người…
Vui vẻ ấm áp….
.
Nhưng…
Lại mưa.
Với nó…
Lại nước mắt…
Lại hi vọng hão huyền…..
Ngoảnh lại, toan bước về
Bỗng...
*Bài hát chọn lúc trước*
-Xin chào?
Mắt nó tròn xoe.. đỏ ửng… nghẹn ngào:
- Cậu quá đáng lắm. Cậu có biết tôi đã chờ đợi cậu bao lâu không
hả?
- Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn mà. Làm bạn gái tôi, được không?
Nó run run… Lấy hết can đảm…Nó chạy thẳng lại ôm cậu ấy.
Ôm nó vào lòng. Cánh tay cậu xoa mái tóc nó..
5s…7s….9s…
Cậu khẽ đẩy nhẹ nó ra…. Đặt một nụ hôn lên môi nó… (màn hình
khép lại)
Đoạn này quay cảnh hai ngừoi chơi trò chơi, đi chơi, đi ăn,,,,
(chuyển trong cảnh quay) (Bài hát phù hợp)
Cuối cảnh hai người hôn nhau ( Màn hình từ từ khép lại)
END...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét