Mình muốn viết ra những điều này từ rất
lâu rồi. :)
Rằng mình có một câu hỏi LỚN là: Đến bao giờ thì một người mới
biết thế nào là “yêu” nhỉ? :”>
1. Tính mình dút dát. Đây là hạn chế đầu tiên. Hạn chế việc mình
“dám” nói với ai đó là mình yêu người đó. Hạn chế từ vạch xuất phát.
2. Mình lại có một thứ hỗn hợp trong đầu không được giống người
bình thường cho lắm. Nghĩa là tư duy và các luồng suy nghĩ của mình đôi khi
không ăn nhập với người đối diện, không ăn nhập với hòa ncảnh. Đây là hạn chế
thứ 2. Hạn chế việc mình sẽ phải làm thế nào để người đối diện hiểu là mình
“đang yêu họ”.
3. Mình là một kẻ thái quá. Mình không thẩm thấu được tý gì về
thuyết Trung Dung của Tử Tư, là học trò của Tăng Tử, cháu nội của Khổng Tử, thọ
được cái học tâm truyền của Tăng Tử, mà viết ra, trên cơ sở mộ thiên của Kinh
Lễ. Đây là hạn chế CỰC lớn trong việc nếu yêu một ai đó và yêu quá nhiều, khi
mà tất cả (sách vở, bạn bè, tạp chí, mạng internet) đều đang nói rằng đừng để 1
ai đó biết bằng bạn đang yêu họ quá nhiều, họ sẽ sợ hãi mà bỏ bạn đi luôn.
4. Ngòai ra mình thực sự hoảng hốt khi càng ngày càng phát hiện
ra là mình có quá nhiều các hạn chế, không hề thuận lợi chút nào trong việc yêu
và phải chinh phục một ai đó. Ví dụ như:
- Đãng trí.
- Rất dễ cười vì các chuyện nhạt-> nói chung mình nhạt.
- Tóc thì quá xoăn, xoăn tự nhiên không thể thẳng được,
- Hơi yêu bạn bè quá mức cần thiết, vì vậy thường không tập
trung vào người yêu.
- Có hai bàn chân xấu nhất quả đất. Oa oa.
- Nhảm nhí.
- Lúc nào cũng buồn ngủ.
- Hay trễ hẹn.
v.v....
Chính vì vậy mà mình chỉ còn nước thật cố gắng, thật cố gắng, để
học cách yêu một ai đó! Học cách yêu. Mình đã phải học bao lâu rồi?
Đầu tiên mình phải học cách tin vào “số phận”. Hị hị. Có nghĩa
là học cách tin vào việc “định mệnh” sẽ đem người mình yêu đến cho mình ấy mà.
Và đó là một ngày mùa thu tuyệt đẹp cách đây rất rất lâu.
Khi ấy, mình đem lòng quý mếnmột bạn vô cùng. Có thể nói là say
nắng, có thể nói là yêu âm thầm, đều được. Bạn ý trông sáng sủa đẹp giai, mình
phát hiện ra bạn ý rất đẹp giai vào một buổi chiều, hôm bạn ý đánh cầu lông
trong sân trường, nắng làm cho tóc bạn ý dựng lên chổng chỉa, môi bạn ý rất
nhọn thì cứ chu ra, mắt bạn ý rất to thì cứ nhăn lại vì mỗi quả đánh hỏng ( bạn
ý tòan đánh hỏng thôi ý). Vì bạn ý chỉ đá bóng giỏi thôi.
Bạn ý tên là Thụy.
Mình cứ thích thôi, đéo dám nói ra ý. Ối quên trong câu chuyện
tử tế này thì không nên nói bậy! :”>
Thế là mình chả biết làm thế nào cả.
Làm thế nào?
Làm thế nào bây giờ?
Làm thế nào để nói cho bạn ý biết là mnìh yêu bạn ý?
Và câu hỏi lớn nhất LÚC ý là: BẠN Ý CÓ YÊU MÌNH không?
Và đó thực sự là sự dằn vặt lớn nhất lúc bấy giờ. Là bức tường
của sự bế tắc.
Khi mà thích một người và hòan tòan không biết là người ý có để
ý gì đến mình không?
Thì phát khóc được ý.
Bạn ý hòan tòan chả có một biểu hiện gì là quan tâm hay để ý đặc
biệt gì đến mình cả.
Mình phải làm gì? không ai trả lời đựoc. Dĩ nhiên mình không thể
hỏi ai cả.
Thế là mình đi hỏi số phận.
Hôm ấy là sinh nhật một bạn giai khác ở lớp mình. Mình chơi khá
thân với bạn này. Gọi là bạn Sinh Nhật. Bạn Sinh Nhật nhờ mình tổ chức (mình là
lớp trường) và cùng các bạn khác nấu nướng một bữa tiệc mặn SN vào buổi tối.
Sáng hôm đó mình cầm tiền đi chợ. Thật lòng là mình mong đến
phát điên bạn Thụy sẽ đến ăn. Vì vậy mình đau đầu nát óc nghĩ xem sẽ phải làm
gì, mua gì cho thật ấn tượng. Cảm giác vui vẻ, hồi hộp cứ như là SN bạn Thụy
không bằng!!!
Nhưng rồi mình tự trách mình, Bạn ý là gì của mình chứ? Mình là
gì của bạn ý? Tại sao lại phải làm như vậy? thật điên quá, ngu quá đi, và tự
nhiên cảm thấy buồn chìm xuồng luôn.
Lúc đó trên tay mnìh chỉ cầm một tờ 50 nghìn cuối cùng còn lại.
Hồi đó, đây là tờ tiền giấy màu xanh lá cây. Mình nghĩ bụng: Quá buồn cười, chả
là gì của nhau cả, tất cả chả là gì. Thôi được, đánh cược vayaj. Mình
nghĩ. "Nếu mìnhvà bạn ý yêu nhau thì số seri tờ tiền này cộng vào sẽ
là số chẵn, không sẽ là số lẻ"
Xong mình lại nghĩ ,vô lý, thế thì vẫn là 50/50. KHÔNG, SỐ PHẬN
ƠI, NẾU MÌNH VÀ BẠN ẤY SAU NÀY SẼ YÊU NHAU, CƯỚI NHAU VÀ SỐNG HẠNH PHÚC THẬT
LÂU SUỐT ĐỜI, thì số seri của tờ tiền này sẽ cộng lại là 10.
HA HA, THẾ NÀO? CÓ KHÓ HƠN 0?
Làm gì có chuyện đó chứ. phải không nào? chỉ là một trên bao
nhiêu phần trăm thôi nào? Nếu không phải thì sao nào? và nếu đúng thì sao nào?
nhảm quá đỗi.
Thật ra lúc ấy tất cả các suy nghĩ trên đều vụt qua rất nhanh,
không lâu như khi mình viết lại thế này đâu. Mình chầm chậm mở tờ tiền duy nhất
còn lại đó ra và cộng số seri.
ĐÓAN xem nào?
Mình không tin nó là số 10 tròn trĩnh. Mình đếm đi đếm lại. Cộng
đi cộng lại. Rồi cảm thấy phát điên lên. thật không? cảm giác lúc đó crazy lắm.
Minh ao ước có thể giữ tờ tiền đó lại làm kỷ niệm, làm bằng chứng cho.. một
chuyện chả có gì là sự thật này cả. làm gì có chuyện yêu đương gì ở đây
chứ!
Chỉ là một câu chuyện điên rồ đã xảy ra trong đầu mình.
Nhưng không thể.
Mình phải đi chợ và mua đủ đồ nấu ăn cho bạn Sinh Nhật. Mình khi
đó cũng chưa có điện thoại di động. Mình cũng không thể đi bộ từ chợ về nhà bạn
Sinh Nhật để vay tiền các bạn.
Mình đã PHẢI tiêu tờ 50.000 xanh lá cây đó.
Nhưng cảm giác của mình khi đó thì sao? Mình như bay bổng trên
mây. Mình cảm thấy cứ như là việc mình và bạn Thụy yêu nhau rồi trước sau gì
cũng sẽ đến. Mình chỉ việc chờ đợi mà thôi.
Có một chuyện không biết lý giải thế nào, nhưng là thật đó! Hóa
ra là khi nấu ăn, tâm trạng của người nấu thế nào, sẽ ảnh hưởng CỰC LỚN đến
những món ăn mà họ nấu ra. THỰC ĐÓ!
Mình đã nấu những món gì trong bữa tiệc SN hôm đó? Những món
nhậu mà bọn con trai sẽ nhậu cùng volka, bia gì đó, hình như là có lẩu, cá quả
lăn chả giả làm chả nhái. Một món gì đó liên quan đến bắp cải. Mình không nhớ
rõ hết.
Nhưng chắc chắn mình nhớ rất rõ là mnìh đã nấu và làm những món
đó trong một tâm trạng vô cùng ngọt ngào, hạnh phúc, tòan tâm tòan ý nấu chỉ
để cho người yêu dấu nhất đời của mnìh sẽ ăn chúng. Nấu những món dành cho
những người sẽ yêu nhau.
Và bạn Thụy cũng đến.
Mình hòan tòan không hề biết trước là bạn Thụy thích nhất là ăn
cá. Và cũng không hề biết là bạn ý không biết uống ruợu.
Và cũng không hề biết là hôm đó là lần đầu tiên bạn ý ăn món cá
quả lăn chả với mùi vị của chả nhái (thực chất món này mình tự nghĩ ra và hay
làm cho nhà mình nhậu, chả biết ở ngoài có không nữa). Bạn ăn rất nhiều, và kèm
theo là.. uống ruợu.
Và vì bạn ý không hề biết uống rượu. Bạn ý đã bị say rượu.
Và bạn ý nhất quyết đòi chở mình về. Hôm ý một bạn giai khác
chở mình đến. Bạn Thụy nhất quyết bảo bạn kia ”Mày không có tư cách chở N.A”
về. Dĩ nhiên chả ai để bụng câu đó cả, vì bạn ý say rượu mà. Rồi bạn ý dúi mình
lên xe, phóng vèo vèo về. Nói chung mình chả hiểu gì cả.
Nhưng mình thấy rất vui vì đây là lần đầu tiên bạn ý chở mình.
Bọn mình vừa đi lòng vòng trene đường vừa nói rất nhiều chuyện.
Rồi đến một ngã tư đường, dưới đèn xanh đèn đỏ bạn ý dừng lại và hỏi: “EM CÓ
HIỂU TÌNH CẢM CỦA ANH DÀNH CHO EM KHÔNG?”
Trong một giây, thực chất dài hàng nghìn giây, mình đã lỡ miệng
thốt lên là “EM CÓ!”
Trong một giây tiếp theo đó, thực chất là dài hàng nghìn giây
tiếp theo, bạn ý đã tròn xoe mắt, há hốc mồm. Mà thực chất là mắt bạn ý đã rất
to, nhìn mình. Rồi bạn ấy nắm lấy tay mình, quàng qua người bạn ý, và cứ giữ
như thế, không nói gì, suốt chặng đường tiếp theo.
--------
.....
.....
Thật ra,
Thật ra đã có một sự nhầm lẫn trong câu chuyện này.
Mà mãi về sau này, khi đã thực lòng yêu nhau rất nhiều, bạn ý
mới dám nói cho mình, và mình mới biết sự thật, đó là: MÌNH ĐÃ HIỂU SAI Ý NGHĨA
CÂU HỎI ĐÓ!
Khi đó, câu chuyện của chúng mình vẫn đang về đề tài bạn bè, lớp
học, có một vài chuyện bất lợi và hiểu nhầm giữa mnìh và các bạn khác trong
lớp. Nhưng bạn Thụy, Linh cổ đại, Đạo chích, Thảo, Thanh, Hiệu, Yến Ủn, Khoa đù
v.v.. luôn sẽ là những người bạn ở bên cạnh mình.
Và bạn Thụy khi hòi mình câu: ““EM CÓ HIỂU TÌNH CẢM CỦA ANH DÀNH
CHO EM KHÔNG?” thì nó có nghĩa là: “Em có hiểu là anh và các bạn luôn dành cho
em tình cảm tốt đẹp nhất, luôn tin tưởng và sẽ đứng bên cạnh em không?”
Nhưng mình khi nghe câu nói đó ,trong hòan cảnh đó, sau một buổi
sáng ám ảnh bởi tờ tiền màu xanh có số seri cộng lại là 10 đó. THÌ ĐÃ NGHĨ ĐÓ
LÀ MỘT CÂU TỎ TÌNH!
Và mình, hòan tòan trong giây phút bất ngờ đó, không có một sự
màu mè nào, một sự giấu diếm nào, một sự lảng tránh hay kiêu kỳ nào, mà đã hòan
toàn trả lời thành thật đúng với lòng mình là : EM CÓ!
Sau này, khi đã chắc chắn là cả hai đã yêu nhau rất nhiều, bạn
Thụy mới nói ra điều này.
Cái thời điểm một giây giữa câu hỏi và câu trả lời iđó thật
quan trọng biết mấy.
Kể cả đến khi bạn ý hỏi mình câu đó. Bạn ý hòan tòan không nghĩ
rằng bạn ý yêu mình.
Nhưng đúng một giây sau đó, khi nhìn mình, nhìn không phải bằng
mắt sau đó. Và từ khi mình thốt lên cái từ cụt ngủn ngu ngốc EM CÓ. Với một
giọng điệu hòan tòan là TÌNH YÊU. Thì mình đã chính thức đặt dấu chấm hết cho
cuộc đời bạn ý. =))
Bạn ý chính thức yêu mình, thật lòng, từ giây phút đó.
haizz.
Hết rồi. Xin cho một tràng pháo tay!
-----
Thật ra thì đó có phải là ĐỊNH MỆNH 0?
Thật ra mãi sau này, mình mới hiểu rằng chẳng có ĐỊNH MỆNH nào
đã sắp đặt thế cả. Chỉ vì khi yêu nhau, thì sẽ cũng tạo ra ĐỊNH MỆNH của riêng
mnìh.
Thực ra hôm đó nếu tờ 50000đ KHÔNG phải là seri tổng 10. Thì với
tình yêu của mình, mình cũng sẽ vẫn yêu bạn ý rất rất nhiều ,và vẫn chờ đợi mà
thôi. Rồi sẽ có một câu chuyện đáng nhớ khác của định mệnh lại sẽ xảy ra....
Rồi chắc là cũng chả phải vì lúc đó mình đã nói từ “EM CÓ!” với
chất giọng quá đỗi ngọt ngào, hay món chả cá của mình có bùa, mà bạn ý phát hiện
ra là bạn ý yêu mình đâu.
Trước sau gì rồi thì bạn ý lại chả nhận ra mình là một cô gái
thông mnih xinh đẹp, giỏi giang dịu dàng vân vân cực kỳ lắm lắm, và mnìh chính
là người phụ nữ của đời bạn ý. :P . =))
Thực ra mãi sau này, trên đường đời, mình còn rất nhiều lần gặp
được/gặp phải những người, mà mình cũng đã nghĩ đó mới chính là ĐỊNH MỆNH của
mình, hay người đó cũng đã tưởng mình chắc chắn chính là CÔ GÁI ĐỊNH MỆNH của
họ, nhưng có phải đâu?
Những người ấy có thể chính là người bạnđã từng gắn bó nhiều năm
trời bên mình, những hòm mail đầy ắp của riêng hai đứa, những cuộc điện thoại
thâu đêm, chia sẻ buồn vui.
Hay là người của tòan những chuyện lãng mạn tình cờ chết người
cứ-như-định-mệnh.
Hay là người bạn đã giống mnìh và hợp mình đến 100%. Người có
thể gửi cho mình 1000 cái tin nhắn trong vòng 8 ngày?
Không, đã không phải, đơn giản vì tất cả họ và mình, đã không
cùng nhau vun đắp cho ĐỊNH MỆNH đó. Một trong hai người có thể đã không yêu!
:*
Bởi nếu có, chắc là đã có một ĐỊNH MỆNH khác đựoc sắp đặt!!
Và đièu còn lại sẽ là?
LÀ NHỮNG KỶ NIỆM ĐẸP!
Cho một tràng pháo tay nữa nào. :*
----
Dài quá cho một cái note rồi nhỉ. Định viết nhiều nữa cơ ý!!
Về chuyện VUN ĐẮP ý mà. Lại là một câu chuyện khác.
Phải rồi. Chỉ có thể là cùng nhau vun đắp phải không anh?
11 năm trước, bọn mình còn không hề DÁM mơ đến việc kỷ niêm 10
năm ngày yêu nhau sẽ thế nào. Vì ai dám nói sẽ yêu nhau lâu đến thế.
Rồi đến năm thứ 8, năm thứ 9, khi đã cưới nhau, tạm thời hồi hộp
lên kế hoạch cho một cái kỷ niệm thật đẹp 10 năm anh nhỉ: nào là đi honeymoon
lại lần thứ hai, nào là mang hết cả thư từ kỷ vật ra xem lại. nào là đủ thứ
lãng mạn. Thì cũng khonog thể nghĩ là cái kỷ niệm 10 năm ngày yêu lại sẽ diễn
ra như thế. Không thể sắp đặt đựoc chuyện gì. ha ha
Nhưung năm đó, kỷ niệm 10 năm yêu nhau, lại hòan tòan không hề
như chúng mình nghĩ. Ngày hôm đó, Mĩm ốm đã hàng tuần lễ, em thì nghén lên
nghén xuống không làm đựoc việc gì. Anh lăn ra chăm cả mẹ lẫn con. Vì lại có
bầu ,nên vụ Nha Trang –Đà Lạt cũng bị cancel. Cả 1 ngày giời kinh hoàng mệt
nhọc.
HI hi, thật là khác so với dự tính. Nhưng cảm giác êm ấm ngọt
ngào thì quá tuyệt. Em cũng không hề nghĩ là sẽ êm ấm thế luôn. Giờ tất cả
chúng mình đã là một gia đình rồi.
----------
12h đêm. Ngày kỷ niệm 10 năm yêu nhau.
Bạn ấy gọi mình ra và bảo: này, cho cái này. Rồi xòe tay mình
ra, đặt vào đó bàn tay bạn ý đang nắm chặt.
Mình bảo: Thôi nào, không cần thêm một điều gì nữa thì hôm nay
cũng quá tuyệt rồi. Em đéo cần. :P rồi nhăn nhở cười.
Bạn ý xòe tay ra.
Trên tay bạn ý.
Là một cái đồng hồ cổ vặn dây cót bé xíu to bằng quả quất xanh.
Đồng hồ OMEGA sản xuất từ những nă m1880 có hai mặt đều là thủy
tinh trong suốt.
Mình chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Mình chưa từng nhìn thấy bao giờ, một chiếc đồng hồ cổ đẹp như
vậy.
Bạn ý không hề quên là mình sưu tập đồng hồ sao?
Mọi khi bạn ý vẫn lôi chuyện đó ra làm trò cười mà.
Bạn ý bảo: Với một người luôn luôn trễ hẹn như mình thì đắp lên
người một nghìn cái đồng hồ cũng không để làm gì. Và bảo mnìh đừng bao giờ nói
với ai là mnìh sưu tập đồng hồ cổ, họ không tin đâu, họ sẽ nhổ nước bọt vào
nguời mình.
Bạn ý đặt vào tay mnìh cái đồng hồ đó và nói đại ý rằng thật ra
cái đồng hồ này, sẽ cũng chỉ là đống sắt vụn, nếu hàng ngày mnìh không lên giây
cót cho nó, nó sẽ CHẾT. Và nó không hoạt động, Nó sẽ không phải là ĐỒNG HỒ. Dù
nó có đẹp đẽ đến thế nào.
Và tình yêu của bọn mình cũng thế thôi. 10 năm, 20 năm, chả để
làm gì, đừng có tự hào vì thành tích. Nếu một ngày nào đó bạn ý, hoặc mình,
quên bẵng đi và không chăm sóc cái tình yêu đó ,cái gia đình này, nó cũng có
thể lăn ra chết như cái đồng hồ.
Ồi dời.
Phải nói là mình vô cùng hoảng loạn. Và chóang váng.
Không hiểu tại sao bạn ý lại có thể nói ra những từ ngữ vô cùng
hay ho diễm lệ đầy tính triết học đó nữa. Mình sợ quá đi mất. =))
Nhưng về sau mnìh mới biết đựoc là bạn ý đã phải vô cùng vất vả
săn lùng, tìm mua và có đựoc chiếc đồng hồ đó, sau gần một năm trời, cố gắng
có nó để tặng mình vào kỷ niệm 10 năm ngày YÊU.
Thôi, cứ cho là bạn ý đã dành thêm cả một đêm ngày hôm trước để
nghĩ ra bài diễn văn về dồng hồ và tình yêu đi.
Mình chấp nhận một người chồng sến như vậy.
:*
Thật ra mình cũng thuộc loại sến. Nên mình xít khóc! hị hị!!!!
----
Thế là mình viết xong cái note dài nhất trong lịch sử của mình
này, bởi mình đang rất nhớ bạn ý. Hôm nay SN bạn ý, mưa to quá.
Liệu mình sẽ còn học yêu đến khi nào để chính thức được là một
kẻ YÊU CHUYÊN NGHIỆP ?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét